(Nguồn: Được dịch từ bài chia sẻ trên tạp chí Kizuna số 46)
▼ Yoshikazu Suzuki, khối Hỗ trợ Quốc tế, ASIA PILE HOLDINGS CORPORATION
Đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi rời xa Nhật Bản, không những tiếng Nhật đang dần trôi ra xa trí nhớ của mình mà tôi còn cảm thấy lo lắng về việc được tận hưởng những món sushi sang trọng mỗi ngày.
Sau đợt bùng phát Corona vào đầu năm 2020, Việt Nam đã thực hiện các biện pháp nghiêm ngặt ngay lập tức trong thời gian đầu tiên, các biện pháp có hiệu quả và giúp Việt Nam được xếp vào danh sách các quốc gia ngăn chặn dịch tốt nhất. Tổng số người chết do COVID-19 là khoảng 10 người cho đến tháng 5, nhưng số ca tử vong và ca nhiễm bắt đầu tăng vào tháng 6. Gần đây, thành phố Hồ Chí Minh liên tiếp có số ca nhiễm mới vượt quá 4.000 ca trong nhiều ngày liên tiếp và khoảng 300 ca tử vong trong hơn một tháng. Chúng tôi đã bị giãn cách từ giữa tháng 7 và tất cả nhân viên của Công ty Cổ phần Đầu tư Phan Vũ đều làm việc tại nhà. Tôi đoán rằng điều này sẽ kéo dài đến hết tháng 9. Các nhà máy và công trường được phép hoạt động ở một số khu vực với điều kiện là công nhân phải thực hiện “3 tại chỗ”. Về nguyên tắc, các dịch vụ giao hàng và nhà hàng bán mang đi cũng bị cấm, và chúng tôi chỉ có thể mua nhu yếu phẩm. Chúng tôi cũng bị cấm ra ngoài ngoại trừ các mục đích như đi bệnh viện hoặc mua thực phẩm. Chúng tôi cần phải đi dạo!
Tôi đã bị cấm ra ngoài hơn hai tuần từ giữa tháng 7 khi một người có tiếp xúc với một giáo viên trường ngoại ngữ của tôi mà người này có tiếp xúc gần với người nhà bị nhiễm COVID-19. Trong những tuần đó, tôi đã hỏi anh Kobayashi và một người quen về những bất tiện, và cũng đã hỏi quản lý khu chung cư của tôi nhiều lần rằng “tôi sẽ bị cấm ra ngoài trong bao lâu?”. Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng việc giao đồ ăn diễn ra thuận lợi sau một thời gian và sau đó khi nhà chức trách tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm ra ngoài.
Trước đây, ngay cả những người tiếp xúc gần với những người bị nhiễm bệnh cũng phải bị cách ly tại một cơ sở đặc biệt hoặc một khách sạn phải trả phí cao và điều này khiến tôi lo lắng. Tuy nhiên, sau khi biện pháp ngăn chặn được thực hiện, những người tiếp xúc gần với người nhiễm bệnh sẽ được cách ly tại nhà (nếu đủ điều kiện) vì có rất nhiều ca nhiễm. Cho đến nay, tôi đã ba lần xét nghiệm PCR và cũng đã tự mình thực hiện một xét nghiệm đơn giản với bộ dụng cụ test nhanh. Tôi hơi lo lắng rằng ngay cả người nước ngoài, nếu bị nhiễm COVID-19 cũng sẽ phải yêu cầu đưa vào một cơ sở cách ly, phải ngủ trên chiếc giường đơn giản hoặc chiếu cói trong cùng phòng với người dân địa phương.
Bắt đầu từ tháng 8, chúng tôi chỉ được phép ra ngoài từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, nhưng chúng tôi hoàn toàn bị cấm ra ngoài từ ngày 23/8. Người Việt Nam không bị hạn chế nghiêm ngặt như vậy ngay cả trong Chiến tranh Việt Nam! Hiện tại, các biện pháp hạn chế này sẽ kéo dài trong hai tuần nhưng sẽ kéo dài bao lâu thì còn tùy thuộc vào tình hình thực tế. Vì tôi không thể đi bộ, tôi bắt đầu đã thử các bài tập thể dục trên YouTube, nhưng tôi không thể hứng thú với chúng. Tôi tập nhảy dây, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm kể từ khi tôi còn là học sinh tiểu học. Mọi người đều gặp nhiều khó khăn với kiểu tóc của mình khi các tiệm cắt tóc bị đóng cửa, và hiện đang có sự bùng nổ về kiểu tóc dài lớn nhất trong lịch sử Việt Nam cả nam và nữ ở mọi lứa tuổi. Về tiêm chủng, tính đến cuối tháng 8 đã có 70% người lớn ở thành phố Hồ Chí Minh được gửi từ Nhật Bản.
Vào giữa tháng 8, khi ngày càng có nhiều người Nhật Bản được tiêm chủng, tôi đã rất lo lắng không biết khi nào thì đến lượt mình. Rồi một ngày tôi nhận được tin nhắn của từ Phan Vũ, lịch hẹn được đặt trước khoảng ba mươi phút sau khi tôi nhận được tin nhắn. Tôi nghe nói rằng một số người đã buộc phải hoãn việc tiêm chủng qua ngày hôm sau sau khi đã chờ đợi 2-3 giờ dưới cái nắng như thiêu đốt, hoặc nhầm lẫn hoặc từ chối tiêm vì loại vắc xin được sản xuất từ Trung Quốc. Hiện tại Lãnh sự quán Nhật Bản cũng đang giải quyết các thủ tục tiêm chủng, nhưng tôi lo lắng không biết liệu tôi có thể hoàn thành mũi vắc xin thứ hai hay không. Ở Việt Nam, chúng tôi phải đợi từ 8 - 12 tuần (đối với AstraZeneca) và chúng tôi vẫn có nguy cơ lây nhiễm, do đó tôi sẽ thực sự cẩn thận cho đến lúc được tiêm đủ liều vắc xin.
Bởi vì tôi không thể ra ngoài, tôi thường ăn bánh kẹo và xem TV ở nhà, hoặc chơi game trực tuyến hay học ngoại ngữ trực tuyến trừ khi tôi bận làm việc. Thông qua các bài học ngoại ngữ trực tuyến này, tôi học tiếng Anh từ các giáo viên sống trên khắp thế giới. Tôi thích các giáo viên ở Mỹ Latinh, Đông Âu hoặc Philippines, nơi học phí thấp với nhiều phụ nữ xinh đẹp. Trước COVID-19, tôi không muốn tham gia các bài học trực tuyến, nhưng khi tôi bắt đầu tham gia các bài học đó, tôi thấy chúng không tốn kém và tiện lợi và nghĩ rằng tôi nên bắt đầu sớm hơn nhiều. Nhưng tôi không thích một bữa tiệc trực tuyến đâu! Tôi có thể sẽ vẫn phải làm việc ở nhà trong thời gian này, nhưng tôi sẽ vượt qua được.
▼ Katsuaki Kobayashi, khối Hỗ trợ Quốc tế, ASIA PILE HOLDINGS CORPORATION
Đã gần 5 năm trôi qua kể từ khi tôi được chuyển đến một vị trí mới tại thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam, tôi cùng với vợ trải nghiệm cuộc sống bản địa của mình. Nhờ sự giúp đỡ từ các đồng nghiệp từ Công ty Cổ phần Đầu tư Phan Vũ, tôi đã gặp ít khó khăn hơn với cuộc sống ở xứ người. Tôi sẽ kể về tình hình và cuộc sống hiện tại của tôi ở Việt Nam giữa đại dịch Corona. Hiện tại thành phố đang vào mùa mưa với nhiệt độ khoảng 30 độ C và độ ẩm khoảng 80%, và hầu như ngày nào trời cũng có mưa giông. Để đối phó với sự lây lan của các ca nhiễm COVID-19 trong cả nước, Chỉ thị số 16 / CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ đã được ban hành cho Thành phố Hồ Chí Minh và chúng tôi đang bị giới nghiêm hai tuần bắt đầu từ ngày 23/8. Chung cư của tôi cũng như các tòa nhà khác nếu có cư dân xét nghiệm dương tính với COVID-19 thì đều bị đóng cửa. Ttất cả cư dân trong các tòa nhà đều được kiểm tra PCR và thực hiện các biện pháp cách ly trong nhà trong vòng hai tuần.
Trong lúc đó, Phan Vũ đã áp dụng chương trình làm việc từ xa (làm việc tại nhà) từ cuối tháng 7 khi mà bắt đầu có sự gia tăng của các ca nhiễm bệnh trong cộng đồng. Mỗi ngày, tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ trong phòng của mình và mong rằng tôi có thể được tự do ra ngoài càng sớm càng tốt. Trước khi lệnh giới nghiêm được áp dụng, một số loại hình kinh doanh đã bị đình chỉ và người dân bị cấm ăn uống tại các nhà hàng (chỉ cho phép dịch vụ giao hàng). Ngoài ra, khi đến siêu thị để mua thực phẩm, chúng tôi buộc phải khai báo tình trạng sức khỏe của mình trước khi vào cửa hàng, bên cạnh việc tuân theo quy định hạn chế về số lượng người được phép vào, điều này buộc tôi phải đợi hơn bốn mươi phút trước để được vào cửa hàng.
Sau khi lệnh giới nghiêm được áp dụng, chúng tôi chỉ được phép mua thực phẩm và các nhu yếu phẩm hàng ngày thông qua các dịch vụ mua sắm (nhân viên phục vụ và tình nguyện viên). Các cửa hàng khác yêu cầu chúng tôi thực hiện các thủ tục khác nhau cho các dịch vụ đó, nhưng các thủ tục chủ yếu như sau: Nếu bạn đặt hàng trên internet, cửa hàng nhận đơn đặt hàng sẽ chuẩn bị hàng theo cách truyền thống và chuyển hàng đến sảnh của tòa nhà chung cư của bạn với cùng với hóa đơn hàng. Tiếp đó, bạn nhận được tin nhắn báo hàng đến và bạn xuống nhận hàng và hóa đơn. Sau đó, bạn thanh toán số tiền theo hóa đơn thông qua chuyển khoản ngân hàng hoặc hệ thống thanh toán qua internet. Các thủ tục này được thiết kế để bạn không chạm vào tiền mặt và không tiếp xúc trực tiếp với người giao hàng. Cách bạn mua hàng cũng phải được suy tính, nếu bạn chỉ đặt một món hàng duy nhất, rất có thể sẽ xảy ra tình trạng thiếu hàng, vì vậy, tôi đặt các nhu yếu phẩm một lượt để tránh sự thiếu hụt này. Gia đình tôi đã đảm bảo thực phẩm trong hai tuần trước giờ giới nghiêm, may mắn thay, chúng tôi không phát sinh nhu cầu mua sắm vào lúc này, nhưng chúng tôi sẽ phải mua sắm nếu thời gian giới nghiêm được kéo dài. Trong lúc này, chúng tôi cũng được hưởng lợi từ lệnh giới nghiêm, bởi vì chỉ có các phương tiện được cấp phép mới được phép chạy qua các đường phố, giờ đây TP. HCM không bị tắc đường và ồn ào đồng nghĩa, và tôi được tận hưởng không gian yên tĩnh và thoải mái lần đầu tiên trong những năm kể từ khi tôi sinh sống tại đây.
Tôi muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng biết ơn đối với các đồng nghiệp của Phan Vũ, họ đã gọi điện và gửi email thăm hỏi tôi rằng liệu tôi có gặp khó khăn gì không, họ đã cung cấp cho tôi thông tin hữu ích theo tình hình thực tế giữa đại dịch Corona. Cuối cùng, Việt Nam được cho là một quốc gia tương đối an toàn trong số các quốc gia Đông Nam Á. Nhiều người Việt Nam, bao gồm cả nhân viên của Phan Vũ, có tình cảm và thân thiện với người Nhật. Việt Nam là một nơi rất tốt để sống, tôi khuyên các đồng nghiệp Nhật Bản hãy thử trải nghiệm làm việc ở nước ngoài một lần trong đời.